Tôi chỉ muốn độn thổ khi bị hội bạn thân của vợ trêu chọc về khoản "giường chiếu", hóa ra ngay cả chuyện tế nhị này, cô ấy cũng kể lể, than phiền với họ.
Bố mẹ tôi làm di chúc để lại toàn bộ tài sản cho em trai út, trong khi bao nhiêu năm nay, việc khó gì trong nhà cũng nghiễm nhiên là trách nhiệm tôi phải gánh.
Vào công ty 3 năm nhưng tôi đã 2 lần đi cấp cứu vì ngộ độc rượu và chảy máu dạ dày, một nữ đồng nghiệp ngã đập đầu, phải khâu nhiều mũi ở trán vì bị sếp ép nhậu.
Nghĩ đến chuyện mình trẻ trung xinh xắn, giỏi giang, ăn ở vẹn toàn mà lại mất chồng vào tay người phụ nữ thua kém mình mọi mặt, tôi cảm thấy ê chề nhục nhã.
Việc con gái lớp 2 phải học online đối với tôi là nỗi sợ vì con tiếp thu khá chậm, tôi thì không biết cách kèm nên chắc chắn lại bị cô giáo than phiền, trách móc.
Ngày thường chồng em lôi bạn ra quán nhậu rồi đọc thơ cho họ nghe, đợt này giãn cách phải ở nhà, em trở thành thính giả bất đắc dĩ, bị “cưỡng chế” nghe thơ liên tục.
Tôi giao chồng đóng tiền cho ông bà nội, còn mình lo mọi chi phí khác và học hành của con, nhưng anh chẳng đóng một đồng, ngày ngày đi đá bóng với lũ trẻ con.
Nghi phải "đổ vỏ", anh tôi ly hôn 1 tháng sau cưới, nay đứa bé 7 tuổi, anh muốn xét nghiệm ADN để có trách nhiệm nếu là con mình nhưng chị dâu cũ không chịu hợp tác.
Khi được hỏi về công việc của mình, phần lớn nhân viên kíp vệ sinh máy bay Vietnam Airlines đều sẽ có một lời đáp na ná: “Người làm nghề dọn dẹp thì có gì để mà kể?”
Sau bao năm bỏ rơi 2 mẹ con, bố quay lại đòi đứng ra lo đám cưới cho tôi, còn tôi thậm chí còn muốn cấm ông xuất hiện ở hôn lễ, nhưng lại cắn rứt khi thấy mẹ buồn.
Mải mê công việc, tôi quên mất bánh pháo đang “chưng” trên bếp; bỗng cả nhà giật mình bởi tràng âm thanh đanh giòn tan phút tĩnh lặng của thời khắc trước giao thừa.
Bị dèm pha vì mang tiếng đi Nam mà Tết không có tiền mở tiệc đãi cả xóm như người ta, mấy năm chị bán ve chai chẳng dám về, rồi một cuộc gặp khiến chị thay đổi.
Gần Tết, bốn phía xung quanh nhà tôi ở quê, nhà nào cũng bật nhạc hết cỡ, như thể đấu loa xem nhà ai kêu to hơn, đám trẻ khoe giàu thường mang đồ trong nhà ra đấu.
Tháng Chạp, ông Miện đi chợ Cầu Ra mua "cuốn thư Độc lập” về treo, bà Mây đi bán hương vòng quanh xóm, còn mẹ tôi đi chợ Rồng mua vải may áo Tết, may miết trong đêm.
Thường gần Tết ở xóm tui ai nuôi heo thì bà con xúm lại làm thịt rồi chia mỗi người một ít ăn Tết, qua Tết cắt lúa, đong lúa mà trả, nên gọi là “mần heo chia lúa”.
Bất kể lý do chúng ta đặt chân lên máy bay có là gì, thì song hành cùng sải cánh vẫn là những niềm hy vọng đẹp đẽ, với nhiều khoảnh khắc đáng để lưu giữ trong đời.
Chỉ vì không có tiền biếu quà đắt đỏ như em dâu, tôi bị mẹ chồng ghét bỏ; bà còn đặt điều là tôi lười nhác, hỗn hào, "mặt bí xị bế con ngồi một đống chẳng chào ai".
Dưới đây là những chia sẻ của chị Trần Thị Minh Thịnh, chuyên viên BHXH huyện Ân Thi, Hưng Yên trước những trăn trở làm sao để lan tỏa chính sách BHYT đến mọi nhà.
Căng thẳng dạy con bằng bộ sách giáo khoa lớp 1 chi chít sạn hiện nay, tôi càng nhớ bộ sách hơn 30 năm trước, từ hình ảnh đến nội dung sao mà trong sáng thân thương.