“Các chị em, các chị em nói thật đi. Rằng cái món tiết canh củ dền là lấy ảnh tiết canh thật đi. Chuyện bát tiết canh củ dền của em.

Vốn dĩ vụng thối ra nhưng cái gì cũng hay. Thấy món tiết canh củ dền của chị em là tâm đắc lắm. Ấp ủ bao hôm để làm. Hôm nay hạ quyết tâm làm thử, cả tối qua nằm suy nghĩ mơ về thành phẩm đẹp như mạng. Ông chồng em vốn mê tiết canh lắm. Nên ấp ủ hôm nay đãi ông ý bữa, rồi biếu ông nội bát, bà ngoại bát, mình thưởng thức bát. Vì hơn 20 năm có lẻ rồi chưa có ăn lại cái món này. Thế rồi sáng hăm hở đi mua nguyên liệu, luộc luộc băm băm các kiểu, cũng nướng gan thơm nức ý. Ông chồng ra cửa hàng về hỏi có gì ăn không vợ, thấy chỗ đồ em bày ra thì khoái lắm.
- Tiết canh à vợ, thế tiết đâu?
Em bảo: tiết chưa xin, giấu nhẹm ý định xay củ dền thay tiết. Ông ý biết còn lâu mới ăn. Thế xong còn khoái chí nghĩ không biết tí ăn có đoán ra không. Rồi đuổi ông ý ra cửa hàng vội, em lập tức phi xe đi mua sương sáo (sáng đi chợ quên mua).

Nhưng mà, lúc ra thành phẩm thì em biết là em không thể mang cái bát tiết như này ra cho lão chồng em được, cũng không biếu cho ai được. Chắc nó nên ở thùng rác thôi. Tiếc cái công hì hụi cả sáng.
Vừa thấy cái mặt chồng em đã hỏi: tiết canh đâu? Em bảo bỏ tủ lạnh cho mát rồi. Thế rồi lúc lão trông thấy sản phẩm của em lão khiếp đảm không dám ăn dù em năn nỉ lắm.”, nguyên văn chia sẻ của chủ nhân món ăn.


Bình luận