Video: Những mảnh đời lao động không còn chốn dung thân trong mùa dịch
“Em có vợ và 2 cháu, vợ ở nhà làm ruộng, đứa lớn làm công ty ở Bắc Giang vừa rồi bị dịch đang bắt cách ly ở đây, đứa thứ 2 đang đi học. Em xuống Hà Nội gần 2 tháng, công viện phụ xây, phụ gạch công trình. Đi làm theo nhóm, khi bị đuổi, mọi người đã về quê, còn em chân đau không đi bộ về được", anh Tục buồn bã chia sẻ.
Lường Văn Hào (21 tuổi, dân tộc Thái, Điện Biên) cho biết: "Em xuống Hà Nội được 1 tháng mà hết việc, dịch các công trường đóng cửa đuổi ra ngoài. Chủ công trình trốn không trả lương và vẫn đang giữ giấy tờ tùy thân chưa lấy được. Việc ăn uống dựa vào các nhà từ thiện phát cơm. Ban ngày đi lang thang, tối về gầm cầu nằm. Tiền sinh hoạt không còn đồng nào, lúc ốm đau ra hiệu thuốc xin. Biết là khổ nhưng cũng chẳng còn cách nào".
Là người lớn tuổi nhất trong nhóm lao động tự do đang tá túc dưới gầm cầu, anh Hoàng Công Chức (quê Điện Biên) tâm sự công trình xây dựng chỗ anh tạm dừng hoạt động, không có công ăn việc làm. Công trường khóa cửa không cho ở nên các anh phải ra gầm cầu. Anh không dám nói với vợ con mình, nhắn tin về nhà bảo là vẫn ổn, vẫn ăn uống bình thường. "Các cháu mà biết mình như thế này chắc chúng nó khóc và xót xa lắm", anh ngậm ngùi.
Ăn tạm miếng bánh mì lót dạ vừa được người đi đường cho, anh Lò Văn Thành (quê huyện Văn Trấn, Yên Bái) chia sẻ: “Em đang làm thợ xây, xuống Hà Nội 2 ngày thì giãn cách nên không còn việc để làm. Hôm xuống quên mang chứng minh thư, vì không có chứng minh thư nên bên công trình không giữ, buộc phải về, ra bến xe thì xe không chạy. Ban ngày đi lang thang, tối lại về gầm cầu ngủ chờ anh chị làm từ thiện đến phát cơm. Em ở gầm cầu được 7-8 ngày rồi. Hôm nay mưa gió bị tạt nước vào tấm bạt và bìa che chắn”🌠. Vừa nói anh vừa ngước lên nhìn để tránh những giọt mưa đang tạt vào mình.
Bình luận