Tôi là người phụ nữ bất hạnh, mang thai 4 lần chỉ sinh được một, bị𝔉 chồng phản bội rồi bỏ rơi khi con trai mới 7 tuổi đầu, ꩵtừ đó không ngó ngàng đến con nữa. Sau đó từng có người muốn cưới nhưng tôi thấy nhà anh ấy gia trưởng, sợ khổ con nên đành từ chối.
Từ đó tôi an phận một mình nuôi con, gian khổ không thể nói hết. Con trai tôi thương mẹ nên rất ngoan, chăm chỉ học hành, phấn đấu, đến nay ở tuổi 37, cháu khá thành đạt, là trưởng phòng một công ty, mỗi tháng kiếm được hơn 20 triệu đồng. Con là niềm tự hào lớn của tôi, chưa bao giờ làm tôi thất vọng.Năm 24 tuổi, con trai giới thiệu bạn gái và xin cưới. Cô gái này nhiều hơn 2 tuổi, nhan sắc so với con tôi kém xa, lại xuất thân trong gia đình có vấn đề, mẹ ăn chơi hư hỏng rồi có bầu không biết với ai, đẻ xong bỏ con lại cho cha mẹ già rồi đi biệt tích. Đứa trẻ lớn lên nhờ ông bà ngoại và các cậu, dì, được cái có tinh thần vượt khó, biết kiếm tiền từ hồi sinh viên và có thu nhập không kém con trai tôi.Là người mẹ trải qua bất hạnh, tôi không quan trọng vật chất, chỉ muốn có người con dâu đủ công dung ngôn hạnh nên đã khuyên con trai từ bỏ. Một cô gái không có cha mẹ chắc chắn không được giáo dục đầy đủ, chưa kể cô bé này nhìn tướng mặt đã thấy ương bướng, cứng đầu, mấy lần đến nhà chơi đều tỏ ra vụng về, không khéo léo đảm đang gì.Nhưng con trai tôi yêu quá cứ một hai năn nỉ xin cưới, nói nếu không lấy người này sẽ không lấy ai nữa. Tôi đành bảo cứ tiếp tục tìm hiểu, hy vọng thời gian sẽ giúp nó nhận ra sự chênh lệch. Nhưng đến 4 năm sau, thấy con vẫn kiên trì, tôi đành cho cưới.Có con dâu, tôi hết lòng uốn nắn, dạy bảo để cháu thành vợ hiền dâu thảo. Con dâu tôi lúc đầu cũng tỏ ra cố gắng, sáng dậy sớm quét dọn, chuẩn bị bữa sáng, trưa về nhà nấu nướng cùng ăn với chồng và mẹ chồng, tối cũng làm việc nhà chu đáo, rồi trò chuyện với mẹ một lát. Cháu làm việc nhà vụng về cẩu thả, nhưng khi tôi góp ý thì đều vâng dạ chứ không cãi.
Nó bảo: "Em nấu ăn cho mẹ, thuê người chăm sóc là cũng tròn phận sự rồi, còn bảo em tự tay nâng giấc thì em không đủ tình cảm để làm sau những gì mẹ đối xử với em. Nếu xót thì anh tự mình chăm mẹ". Nghe con dâu nói tôi đau lòng quá. Không ngờ nó để bụng thù tôi như vậy, trong khi tôi cả đời hy sinh hạnh phúc riêng vì co♓n cái, những gì tôi làm cũng chỉ là tấm lòng người mẹ nghĩ cho con mình.
Cũng may trời thương, giờ tôi đã hồi phục, sinh hoạt như bình thường, nhưng con dâu vẫn lạnh nhạt thờ ơ như cũ. Nó vẫn thuê giúp việc làm mọi thứ trong nhà, mua sắm quần áo thuốc thang cho tôi không thiếu thứ gì, nhưng tuyệt không bao giờ hỏi han hay tự tay gắp cho tôi miếng thịt miếng cá, không bao giờ đưa tôi đi du lịch (nếu con trai đưa tôi đi thì nó sẽ viện cớ ở nhà).Tôi phải làm gì để cải thiện tình trạng này? Có nên cứng rắn yêu cầu con trai phải uốn nắn vợ không?Bạn có lời khuyên muốn chia sẻ, hãy gửi vào box bình luận bên dưới.
Nếu bạn có những khúc mắc trong cuộc sống, xin đừng ngần ngại gửi cho chúng tôi để nhận được sự sẻ chia chân thành và lời khuyên nghiêm túc của độc giả. Ý kiến xin gửi đến [email protected], mục Đời sống.
Bình luận